Ở trong mắt Ôn Văn, cuộc chiến của Hùng Ưng và đám người nghe kia khẳng định là nhàm chán vô cùng.
"Có thể coi là một người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa hạ tự mà đám này chỉ biết dùng quyền cước thôi sao, tốt xấu gì cũng phóng chùm sáng này nọ kia cho mình xem với chứ."
"Còn đám người đất sét này nữa, ngoại trừ chịu đánh không thể làm ra chút công kích nào thú vị sao, ví dụ như là tự bạo hay là biến thành khổng lồ cũng rất đáng xem..."
Có điều Ôn Văn cũng biết, với thực lực của ba tên tinh linh đùa dai kia, có thể khống chế người đất sét chịu đòn đã rất miễn cưỡng rồi, dù sao bọn chúng cũng phải đối mặt với người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa.
Ôn Văn lắc đầu nói: "Nhìn nữa thì ngáp luôn mất, còn không thú vị bằng nghe chuyện ma, vì thế mình giúp hắn sớm hoàn thành sứ mệnh đi vậy."
Ôn Văn từ trong áo choàng rút ra Quần Lang, chỉa về phía ba tinh linh đùa dai, bóp cò.
Một phát đạn xuyên thấu xuyên thủng sàn nhà, xẹt qua bên tai một tinh linh đùa dai mang theo dòng máu màu xanh lam.
Nghi thức cùng hợp lực khống chế người đất sét của ba người bọn chúng bị Ôn Văn đánh gãy, đám người đất sét bị đánh chẳng khác nào cục bột mì lập tức tan vỡ.
Mà Hùng Ưng lập tức nhìn lên trần nhà, hiểu được trước đó mình chỉ chiến đấu với những thứ bị những kẻ này đứng sau điều khiển.
Vì thế Hùng Ưng nhanh chóng phóng lên cầu thang, chạy lên tầng mười bốn, muốn bắt tinh linh đùa dai.
Ôn Văn im lặng than thở: "Thật sự là trẻ ngoan... bình thường người siêu năng hệ sức mạnh cảnh giới Đồng Hóa thế này sẽ lựa chọn con đường ngắn nhất, cũng chính là đập vỡ trần nhà đuổi theo, thành thật leo cầu thang như thế đúng là hiếm thấy.
Thật ra Ôn Văn không có hứng thú gì với 'tinh linh đùa dai' cả, loại quái vật này tuy tính cách ác liệt nhưng phần lớn đều không thật sự tổn thương nhân loại, vì thế Ôn Văn không nhốt chúng vào trong trạm thu nhận.
Cho dù Hiệp Hội Thợ Săn bắt được chúng cùng không dùng để làm thí nghiệm hay xử chết.
Nhưng Ôn Văn không định để chúng chạy trốn, loại sinh vật ẩn mình trong xã hội loài người lại có thực lực có thể tùy ý đùa giỡn người bình thường này nhất định phải tiếp nhận Hiệp Hội Thợ Săn quản lý, không thì chính là nhân tố bất ổn ẩn bên trong.
Ôn Văn chậm rãi mở cửa sổ, sau đó bay lên tầng mười bốn.
Lúc này Hùng Ưng đã bắt được một tinh linh đùa dai, đang xách cổ tiểu tinh linh này cố gắng bắt giữ hai tinh linh khác.
Nhưng hai tinh linh còn lại xê dịch né tránh trong những không gian hẹp, trong khoảng thời gian ngắn Hùng Ưng không thể nào bắt được bọn họ.
Khả năng chiến đấu chính diện của sinh vật tinh linh đùa dai này không mạnh, thậm chí có thể nói là không có, vì thế năng lực của chúng đều dồn vào những thứ kỳ quái như ẩn thân, ngoại cảm, đột nhiên bắn ra pháo hoa này nọ, nhờ những năng lực này mà Hùng Ưng muốn bắt được chúng cũng không dễ.
"Tuy đám vật nhỏ này rất xảo quyệt nhưng ngay cả ba tinh linh đùa dai cũng không bắt được thì đúng là có chút khó coi..."
"Thực lực của hắn không thành vấn đề nhưng hắn không biết cách để sử dụng năng lực của mình, tới Hiệp Hội Thợ Săn tham gia huấn luyện một khoảng thời gian thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống này.
Nhìn phản ứng của Hùng Ưng, Ôn Văn thực sự khó có thể tiếp nhận, quan sát một hồi, năng lượng màu tím đen ở trên tay giống như mũi tên rời cung bắn ra ngoài.
Hai tinh linh đùa dai chỉ lo trốn tránh Hùng Ưng bị năng lượng màu tím đó bắn trúng, ngã xuống đất không thể động đậy.
"Đối phó với kẻ địch linh hoạt này, chỉ dựa vào cậy mạnh là không được, hơn nữa cũng không thể nhân từ nương tay." Ôn Văn từ trong góc phòng đi tới, dùng dây thừng do Hiệp Hội Thợ Săn chế tạo trói hai tinh linh đùa dai lại, sau đó ôn hòa nói với Hùng Ưng.
"Cứu người là chuyện tốt, nhưng có một số việc không thích hợp để công chúng bình thường biết, vì thế phong cách xuất hiện phô trương của cậu có chút không thỏa đáng."
"Anh là ai?"
Hùng Ưng nhìn người trẻ tuổi chống cây gậy xám trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, đặc biệt cảnh giác.
Trên người Ôn Văn có hơi thở làm Hùng Ưng không thoải mái, giống như một học sinh ngoan luôn nghe lời giáo viên sẽ đối nghịch với học sinh hư luôn nghịch ngợm phá phách vậy.
Hơn nữa ở trên người Ôn Văn có cảm giác áp lực mà Hùng Ưng không cảm nhận được từ các thợ săn khác của thành phố Khánh Xuyên.
Cái tên cười híp mắt này rất mạnh, cực kỳ mạnh, đây là người mạnh nhất mà Hùng Ưng đã gặp từ khi có được trái tim ma quỷ tới nay!
Ôn Văn hơi khom người nói với Hùng Ưng: "Lần đầu gặp mặt, tôi là siêu thợ săn của Hiệp Hội Thợ Săn, tôi sẽ chiếu cố cậu nhiều hơn, biệt hiệu của tôi là --- Ngụy Thám!"
Ngụy Thám là biệt hiệu mới của Ôn Văn, sau khi Ôn Văn đưa búp bê làm xong gửi tới cho Tuân Thanh, Tuân Thanh đã nhanh chóng đổi biệt hiệu cho Ôn Văn, tuy biệt hiệu mới không phong cách như đại thám tử nhưng Ôn Văn cảm thấy cái này lại càng phù hợp với phong cách của mình hơn.
"Ah, à đúng rồi, đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi nãy lúc cậu từ cửa sổ tiến vào thì tôi đã ngồi trên ghế, có điều cậu không phát hiện mà thôi."
"Khi đó tuy tôi che đậy hơi thở nhưng phản ứng của tôi và những người bị hại khác hoàn toàn khác biệt, cậu không phát hiện ra tôi chứng tỏ cậu không cẩn thận, như vậy không tốt, có khả năng sẽ làm người bị hại bị tổn thương không cần thiết."
Hùng Ưng im lặng suy tư hồi lâu mới nói: "Đó là lỗi của tôi, có điều anh tìm tôi làm gì, rồi siêu thợ săn là gì?"
Ôn Văn nhướng mày một chút, Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này đúng là dốt đặc cán mai về thế giới người siêu năng.
"Nói dễ hiểu một chút thì siêu thợ săn chính là người xử lý những phiền phức mà thợ săn của Hiệp Hội Thợ Săn địa phương không thể xử lý, hẳn là cao hơn thợ săn một bậc đi."
"Hiệp Hội Thợ Săn... siêu thợ săn..."
Suy xét hai từ này, Hùng Ưng buông tinh linh đùa dai trong tay ra, nhảy bật lên tại chỗ, phá tan cửa sổ trực tiếp từ lầu mười bốn nhảy xuống, không hề lo lắng tới chuyện mình sẽ vì thế mà bị thương.
Ôn Văn không vội đuổi theo, anh lắc đầu, dùng cây gậy gõ vào cổ tinh linh đùa dai, đánh nó ngất xỉu rồi mới từ cửa sổ bay ra ngoài.
Trong lúc Ôn Văn nghe chuyện ma, Trường Tôn Cảnh đã ở dưới tầng mười hai chờ lệnh, tàn cục nơi này hoàn toàn có thể giao cho hắn xử lý.
Năng lượng màu tím đen tạo thành hình một đôi cánh ở sau lưng Ôn Văn, cung cấp lực đẩy mạnh mẽ cho anh, số liệu màu xanh nhạt quấn quanh trên người Ôn Văn làm tốc độ của anh một lần nữa tăng vọt.
Cho dù hai cái đùi có nhanh cỡ nào cũng khó có thể chạy nhanh hơn bay, huống chi Ôn Văn còn là phiên bản bay nâng cấp, vì thế chỉ thoáng chốc Ôn Văn đã đuổi tới bên cạnh Hùng Ưng.
"Tôi đâu phải thú dữ, sao cậu vừa thấy tôi đã bỏ chạy thế, tôi đã nói sẽ chiếu cố tới cậu rồi mà, chỉ cần cậu dừng lại thì tôi sẽ mời cậu ăn lẩu, thế nào?"
Dù sao thì ăn lẩu ở thành phố Khánh Xuyên cũng không cần Ôn Văn trả tiền, có đồng ý cũng chẳng sao.
Hơn nữa hiện giờ Ôn Văn đã mở năng lực khiên chắn của nhân viên quản lý kho hàng, cho dù nói chuyện khi đang di chuyển với tốc độ cao thì miệng cũng không lọt gió.
Nhưng Hùng Ưng cũng không quan tâm tới vấn đề có lọt gió hay không, không chút nghĩ ngợi trả lời Ôn Văn: "Tôi không muốn giao tiếp với mấy người, tôi chỉ đi cứu người thôi, đừng có quấn lấy tôi nữa!
Há miệng ra một phát, một lượng lớn gió liền lùa vào trong miệng làm hô hấp Hùng Ưng hỗn loạn, động tác cũng không cân đối.
Như vậy sơ hở liền sinh ra!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo